Tôi không quen và cũng không thích những định nghĩa này nọ về mọi thứ, bởi tôi nghĩ chẳng thể nào là chính xác một cách tuyệt đối cả. Mọi thứ đều là tương đối, và bổn phận của con người không phải là than vãn với những gì xảy đến cho mình.
Sáng nay, ngồi uống cà phê với ông anh vừa mới chia tay người yêu. Đôi mắt buồn và xa xăm. Chẳng biết an ủi câu nói gì… Thế nhưng có lẽ chính anh lại là người làm cho tôi thấy nhẹ lòng hơn.
…
Cuộc đời chẳng phải là một bài toán, tính nhiều lắm rồi cũng không đi đến đáp số đúng hoàn toàn. Cũng chẳng phải là một bài thơ, ngâm nga mãi rồi cũng phải trở về với thực tại.
Tôi không quen và cũng không thích những định nghĩa này nọ về mọi thứ, bởi tôi nghĩ chẳng thể nào là chính xác một cách tuyệt đối cả. Mọi thứ đều là tương đối, và bổn phận của con người không phải là than vãn với những gì xảy đến cho mình, hay đúc kết tất cả lại thành những định nghĩa như triết gia… mà có lẽ, là tập cách thích nghi với nó.
Tôi lang thang qua Blog của nhiều người, giật mình bởi nỗi buồn chiếm nhiều hơn quá nửa. Dường như con người buồn nhiều hơn là vui? Tại sao?
…
Nhìn lại tôi, cái con người cho đến bây giờ tài sản sở hữu nhiều nhất cũng có lẽ là những điều không vui, thế nhưng, đó không có nghĩa là tôi tự cho phép mình dừng lại với những suy nghĩ tiêu cực.
Cuộc sống giống với một cái cây với chùm rễ sâu khoẻ. Dù rụng lá trơ cành bao lần khô khốc, vẫn chẳng quên hẹn xanh tươi những ngày xuân…