Một mối nguy hiểm tiềm tàng đang âm thầm lan rộng trong các đầm lầy phía đông nam nước Mỹ – không phải là cá sấu, mà là độc tố thủy ngân. Các nhà khoa học thuộc Trường Sinh thái Odum và Trung tâm Biển của Đại học Georgia đã phát hiện mức thủy ngân đáng lo ngại trong máu của cá sấu sinh sống tại Okefenokee – một trong những vùng đầm lầy lớn và đa dạng sinh học nhất Hoa Kỳ.
Qua việc theo dõi và phân tích mẫu máu hơn 100 con cá sấu tại ba khu vực: đầm lầy Okefenokee, đảo Jekyll và trung tâm bảo tồn Yawkey, nhóm nghiên cứu nhận thấy cá sấu tại Okefenokee mang hàm lượng thủy ngân cao gấp 8 lần so với hai nơi còn lại. Đặc biệt, cá sấu trưởng thành – những cá thể lớn tuổi và ăn thịt nhiều động vật khác – có mức nhiễm cao nhất, do độc tố tích tụ qua chuỗi thức ăn trong suốt cuộc đời chúng.
Cá sấu con – dù chưa từng săn mồi – vẫn có nồng độ thủy ngân vượt ngưỡng cảnh báo. Theo các nhà nghiên cứu, điều này cho thấy độc tố được truyền từ mẹ sang con qua trứng. Đây là một minh chứng rõ ràng cho việc ô nhiễm đang “di truyền” sinh học qua thế hệ trong tự nhiên.
Giáo sư Jeb Byers, đồng tác giả nghiên cứu, nhận định: “Thủy ngân là chất độc thần kinh mạnh. Khi nó tích tụ, độc tố này len lỏi vào mọi ngóc ngách của hệ sinh thái – đó là điều đang xảy ra tại Okefenokee”.
Thủy ngân thường bắt nguồn từ khí thải công nghiệp, sau đó đi vào đất và nước qua mưa hoặc dòng chảy. Một khi thấm vào hệ sinh thái, nó tích tụ từ sinh vật nhỏ đến sinh vật lớn – và cuối cùng có thể ảnh hưởng đến cả con người. Những người câu cá hay săn bắn trong khu vực gần đó hoàn toàn có nguy cơ nhiễm độc nếu tiêu thụ cá hoặc thịt thú rừng chứa thủy ngân.
Các nhà nghiên cứu nhấn mạnh rằng cá sấu – với vị trí là động vật săn mồi đứng đầu chuỗi – đóng vai trò như một “cảnh báo sống” cho môi trường. Nếu thủy ngân có thể tích tụ ở mức nguy hiểm như vậy trong chúng, thì các sinh vật khác, kể cả những loài con người thường ăn, cũng không thể an toàn.
Kristen Zemaitis, tác giả chính của nghiên cứu, chia sẻ: “Chúng tôi cần hiểu rõ thủy ngân đến từ đâu và làm cách nào nó len lỏi vào hệ sinh thái này. Chỉ khi xác định được nguồn ô nhiễm, chúng ta mới có thể bảo vệ được không chỉ cá sấu mà cả toàn bộ hệ động thực vật – và cả con người.”
Nghiên cứu được tài trợ bởi Cơ quan Quản lý Đảo Jekyll và Công viên Đầm lầy Okefenokee, với sự tham gia của các chuyên gia từ nhiều tổ chức bảo tồn và sinh thái học tại Mỹ.