Không phải thất bại nào cũng mang màu sắc u ám. Với Manchester United, trận thua 0-1 trước Arsenal ở vòng mở màn Premier League 2025/26 lại trở thành một điểm tựa tinh thần. Bởi dẫu rời sân trong tư thế kẻ bại trận, những gì MU để lại không phải sự mệt mỏi, buồn ngủ hay chán chường quen thuộc, mà là cảm giác bùng nổ, giàu năng lượng – thứ mà khán giả tại Old Trafford đã khao khát trong nhiều năm.
Điều khiến trận đấu ấy trở nên khác biệt nằm ở đôi chân của hai tân binh: Matheus Cunha và Bryan Mbeumo. Cả hai không chỉ mang đến sự mới mẻ về tốc độ, kỹ thuật, mà còn khơi dậy tinh thần chiến đấu, khiến từng pha bóng trở thành một lời hứa hẹn cho hành trình tái thiết.
Sự xuất hiện của bộ đôi này không hề dễ đoán. Ruben Amorim – HLV đang chịu nhiều áp lực – đã quyết định gạt bỏ Rasmus Hojlund và Alejandro Garnacho, thay vào đó đặt niềm tin vào Cunha và Mbeumo. Nhiều người coi đó là một canh bạc mạo hiểm, nhưng chính sự liều lĩnh ấy đã tạo ra một Old Trafford sôi động đến khó tin. Khán giả không còn ngáp dài trong những pha lên bóng chậm chạp, mà thay vào đó là những lần bật dậy khỏi ghế mỗi khi hai tân binh chạm bóng.
Thống kê chỉ ra rằng Cunha và Mbeumo tung ra tới 9 cú dứt điểm – bằng cả tập thể Arsenal cộng lại. Dù thiếu một bàn thắng để hoàn hảo hóa màn trình diễn, họ vẫn gieo rắc nỗi ám ảnh lên hàng thủ đối phương. Cunha khiến William Saliba, trung vệ nổi tiếng điềm tĩnh, liên tục vất vả chống đỡ. Mbeumo lại biến Riccardo Calafiori thành tử huyệt nơi cánh trái, buộc David Raya phải nhiều lần trổ tài cứu thua.
Chỉ trong một trận đấu, MU đã chứng minh rằng đội bóng hoàn toàn có thể chơi với khí thế chủ động, tốc độ và khát khao. Sau những năm dài sống trong sự rệu rã, đây chính là điều khiến người hâm mộ cảm thấy như được “trả lại niềm tin”.
Dĩ nhiên, kết quả trên bảng điểm không ủng hộ Ruben Amorim. Với 15 thất bại sau 28 trận, ông đang sở hữu tỷ lệ thua cao nhất trong lịch sử Premier League kể từ Paul Hart của Portsmouth năm 2009. Đó là một thống kê đáng báo động với bất kỳ HLV nào. Nhưng nghịch lý nằm ở chỗ, thất bại trước Arsenal lại giúp ông nhận thêm sự cảm thông. Lý do đơn giản: lần đầu tiên sau nhiều năm, MU cho thấy một cấu trúc rõ ràng, một bản sắc đang hình thành, thay vì rơi vào hỗn loạn.
Amorim cũng thẳng thắn nhìn nhận: “Chúng tôi có thể chưa thắng, nhưng ít nhất hôm nay, Manchester United không còn khiến người hâm mộ buồn ngủ. Chỉ cần một khoảnh khắc từ Cunha hay Bryan, cả sân vận động có thể bùng nổ”. Đó là một lời thú nhận và cũng là cam kết: MU sẽ tiếp tục chiến đấu bằng lối chơi giàu năng lượng, thay vì thứ bóng đá nhạt nhòa từng khiến CĐV chán nản.
Điều đáng nói, Cunha và Mbeumo vốn không phải những cái tên xa lạ tại Premier League. Cunha từng ghi 15 bàn cho Wolves, còn Mbeumo có 20 bàn trong màu áo Brentford. Nhưng khi khoác lên mình chiếc áo đỏ của MU, giá trị của họ vượt ra ngoài những con số thống kê. Đó là khí chất chiến đấu, là tinh thần khao khát tấn công, là thứ mà “Quỷ đỏ” đã đánh mất kể từ ngày Sir Alex Ferguson rời ghế.
Thực tế, trong 11 mùa giải gần nhất, chưa có một tiền đạo MU nào ghi được trên 20 bàn tại Premier League – một nghịch lý đau xót với CLB từng sở hữu những chân sút lừng danh như Van Nistelrooy, Rooney hay Ronaldo. Vì thế, 133 triệu bảng bỏ ra để chiêu mộ Cunha và Mbeumo không chỉ là một bản hợp đồng, mà còn là một lời tuyên bố: MU đã quá chán ngán với những tiền đạo vô hồn.
Sự so sánh càng thêm rõ nét khi nhìn về Hojlund – tiền đạo tịt ngòi suốt 21 trận liên tiếp – hay Garnacho, cầu thủ bị chính HLV phê phán vì thái độ tập luyện. Việc Hojlund không có tên trong danh sách thi đấu trước Arsenal là minh chứng rõ ràng cho một MU đã khác: đủ mạnh mẽ để loại bỏ những ai không còn đáp ứng yêu cầu, bất kể họ từng tiêu tốn bao nhiêu tiền.
Tất nhiên, MU vẫn còn nhiều vấn đề. Sai lầm của thủ môn Altay Bayindir gợi lại nỗi ám ảnh về André Onana mùa trước. Hàng thủ chưa thật sự chắc chắn, tuyến giữa vẫn thiếu sự kết dính. Nhưng khi hàng công đã gieo rắc nỗi lo sợ cho đối phương, những khiếm khuyết khác bỗng trở nên bớt nghiệt ngã hơn.
Hơn 20 tháng kể từ khi Sir Jim Ratcliffe và tập đoàn Ineos tiếp quản, những thay đổi tại MU dần hiện hữu. Cơ sở hạ tầng như trung tâm Carrington được cải tạo đúng tiến độ, Old Trafford trở lại là “Nhà hát của những giấc mơ” theo đúng nghĩa, và quan trọng hơn cả: đội bóng đã tìm lại triết lý. Triết lý ấy chưa đủ mạnh để đưa MU trở lại vị thế đỉnh cao, nhưng ít nhất, nó đã tạo ra một nền móng sau nhiều năm lạc lối.
Thất bại trước Arsenal vì thế không phải cái kết buồn. Nó giống như một khởi đầu mới, một lời khẳng định rằng “Quỷ đỏ” sẽ không còn bước ra sân trong trạng thái buồn ngủ, thiếu sức sống. Với Cunha và Mbeumo, đội bóng đã tìm thấy niềm hy vọng – dù mong manh – rằng một kỷ nguyên khác đang dần hé mở.
Trong bóng đá, đôi khi thất bại hôm nay lại chính là bước ngoặt cho sự hồi sinh ngày mai. Và tại Old Trafford tối 17/8, giữa những tràng pháo tay của khán giả, người ta tin rằng thất bại ấy – kỳ lạ thay – đã gieo mầm cho một tương lai tươi sáng hơn.