Tiếng gọi ấy không lớn, không rõ, nhưng rất đỗi quen thuộc. Chính quay đầu, và đôi mắt anh sáng lên: bà ngoại. Không báo trước, không hẹn trước, bà cùng ông và các bác từ Biên Hòa đã bắt xe lên Sài Gòn, chỉ để nhìn thấy cháu mình trong dáng hình người lính. Cái ôm diễn ra sau đó – giữa phố phường rộn ràng, trong tiếng kèn trống của đội Quân nhạc – khiến người chứng kiến phải lặng người. Không có gì quá to tát, chỉ là bà ngoại và cháu trai ôm nhau, nhưng cái ôm ấy đã đi xa hơn cả những bước chân đều của đội hình: nó chạm vào tim người.
Gia đình của Chính không hề báo trước chuyến đi. Anh cũng không ngờ rằng giữa một buổi tập luyện nghiêm túc lại có thể gặp lại người thân sau nhiều tháng xa cách. Kể từ sau Tết, Chính gần như không có thời gian trở về thăm nhà. Lịch tập luyện gắt gao cho lễ diễu binh kỷ niệm 50 năm Giải phóng miền Nam đã chiếm trọn mọi khoảnh khắc. Thế mà, chỉ một cái vẫy tay, một tiếng gọi, mọi mỏi mệt trong anh bỗng tan biến.
Bà ngoại của Chính năm nay đã 78 tuổi, là một nhà giáo nghỉ hưu, dáng người nhỏ nhắn, nụ cười lúc nào cũng nhẹ nhàng. Khi cháu trai chạy lại ôm mình, bà chỉ thì thầm dặn: "Giữ gìn sức khỏe, con nhé", rồi đứng lặng nhìn theo khi Chính quay lại đội hình, tiếp tục luyện tập như chưa hề rời đi. Sau buổi hợp luyện, gia đình lặng lẽ quay về Biên Hòa trong đêm. Cuộc gặp gỡ ngắn ngủi, nhưng dư âm thì ở lại thật lâu.
Nguyễn Chính kể rằng bà luôn là người âm thầm nâng đỡ anh bằng những cử chỉ rất nhỏ. Mỗi lần được về nhà, bà luôn để dành chút tiền tiêu vặt, luôn giữ lại mọi món quà cháu tặng dù là bông hồng giả nhỏ xíu từ ngày còn học tiểu học. Tình yêu của bà, không phô trương, không ồn ào, nhưng luôn khiến trái tim Chính thấy ấm áp như ánh nắng hiền mùa đông.
Chính còn tự hào kể về ông nội – người từng tham gia cả hai cuộc kháng chiến – như một hình mẫu để noi theo. Và giờ đây, trong hàng ngũ chuẩn bị cho ngày hội lớn của đất nước, Chính cảm thấy mình đang tiếp nối truyền thống ấy. Dù phải khoác quân phục thu đông giữa trời nóng, dù lịch luyện tập kín đặc, nhưng anh chưa bao giờ thấy mệt mỏi. Với Chính, được góp mặt trong đội hình diễu binh ngày 30/4 là một niềm vinh dự, một sự tự hào không gì sánh bằng.
“Chúng mình đi tới đâu, người dân cũng nồng nhiệt chào đón. Mình cảm giác như đang đi trong vòng tay của nhân dân vậy,” anh cười nói. Cái cảm giác ấy – cảm giác được sống giữa dòng chảy của lịch sử, trong nhịp thở của nhân dân – chính là điều giữ chân những người trẻ lại với lý tưởng.
Nguyễn Chính và hàng nghìn chiến sĩ đang bước vào giai đoạn cuối cùng của quá trình luyện tập. Những buổi sơ duyệt, tổng duyệt đang đến gần, và phía trước là một lễ diễu binh lớn nhất trong nhiều năm qua. Nhưng với Chính, khoảnh khắc đáng nhớ nhất có lẽ đã đến rồi – vào cái đêm Sài Gòn lộng lẫy ấy, khi cậu thanh niên mặc quân phục thấy bà ngoại từ xa vẫy tay gọi mình như một đứa trẻ vừa tan học.