
Tại nhiều địa phương thuộc khu vực Tây Gia Lai, công tác phòng chống dịch bệnh cho đàn vật nuôi đang gặp khó khăn nghiêm trọng. Sau khi áp dụng Nghị định 154, phần lớn thú y viên cơ sở nghỉ việc, để lại sự thiếu vắng nhân lực ngay lúc tình hình dịch bệnh như viêm da nổi cục, cúm gia cầm hay lở mồm long móng vẫn tiềm ẩn rất lớn. Địa bàn quản lý sau sáp nhập trở nên rộng hơn, trong khi lực lượng chuyên trách ngày càng thu hẹp, khiến việc giám sát, kiểm tra và tiêm phòng bị gián đoạn.
Xã Chư Sê là một trong những nơi chịu ảnh hưởng nặng nề nhất. Với gần 34.000 con gia súc và khoảng 750.000 con gia cầm, địa phương cần lực lượng thú y đông đảo để theo dõi sát sao. Tuy nhiên, sau khi thú y viên cơ sở nghỉ việc, xã không còn bất kỳ cán bộ chuyên trách nào. Theo ông Nguyễn Văn Đương – Phó Chủ tịch UBND xã, khi xảy ra các sự cố dịch bệnh, chính quyền gần như không thể hỗ trợ ngay, còn người dân thì tự xoay xở trong lo lắng.
Nguyên nhân lớn nhất nằm ở chế độ đãi ngộ không tương xứng với áp lực công việc. Thu nhập chỉ trên 3 triệu đồng mỗi tháng, trong khi cán bộ phải đi lại liên tục, đối mặt nguy cơ phơi nhiễm dịch bệnh. Nhiều thú y viên dù yêu nghề nhưng đành rời bỏ vì không thể duy trì cuộc sống.

Tại xã Ia Phí, tình trạng thiếu nhân lực còn rõ rệt hơn. Với hơn 21.000 ha và 51 thôn làng rải rác, tổng đàn vật nuôi gần 43.000 con, việc triển khai tiêm phòng và khoanh vùng ổ dịch trở nên quá tải. Địa bàn chia cắt, nhiều hộ chăn nuôi nhỏ lẻ khiến sự can thiệp kịp thời gần như bất khả thi. Người dân ở các làng xa trung tâm như Mrông 3 nhiều khi phải tự xử lý khi vật nuôi xuất hiện triệu chứng bất thường, trong khi chỉ cần có chuyên môn hỗ trợ từ sớm thì có thể cứu cả đàn.
Xã Phú Túc – nơi có đàn bò lớn nhất tỉnh với hơn 22.000 con – cũng rơi vào tình cảnh tương tự. Sau sáp nhập, địa phương không còn cán bộ thú y chuyên trách. Đây là thách thức lớn bởi chăn nuôi bò là nguồn sống chính của nhiều hộ dân. Một số nhân sự có kinh nghiệm như anh Phạm Hồng Sơn buộc phải nghỉ việc vì thu nhập quá thấp, dù vẫn được địa phương thuê lại theo hợp đồng trong các đợt tiêm phòng. Tuy nhiên, sự linh hoạt này chỉ là giải pháp tạm thời, không thể thay thế vai trò của lực lượng thú y bám địa bàn.

Chính quyền xã Phú Túc thừa nhận đang phải dựa vào lực lượng khuyến nông thôn, buôn để hỗ trợ sơ bộ, nhưng khi dịch nguy hiểm bùng phát, việc xử lý vẫn rất bị động. Người dân lo lắng rằng thiếu người theo dõi thường xuyên, dịch bệnh sẽ lây lan nhanh hơn, gây thiệt hại lớn.
Tình trạng thiếu hụt nhân lực thú y cơ sở tại Tây Gia Lai không chỉ là khó khăn về quản lý mà còn đe dọa sinh kế của hàng ngàn hộ chăn nuôi. Để đảm bảo an toàn dịch bệnh và phát triển ngành chăn nuôi bền vững, cần sớm có các giải pháp căn cơ từ cải thiện chế độ đãi ngộ, đào tạo lực lượng mới đến bố trí nhân lực phù hợp cho từng địa bàn.
Khi đội ngũ thú y cơ sở được củng cố, công tác phòng chống dịch mới có thể đáp ứng được yêu cầu trong giai đoạn mới – nơi dịch bệnh trên vật nuôi ngày càng khó lường và yêu cầu quản lý ngày càng cao.
Theo Nhachannuoi