Khi trái bóng rời chân Ruben Neves và bay thẳng vào lưới Unai Simon, sân cỏ như lặng đi trong một nhịp. Rồi tiếng hò reo vỡ òa khắp khán đài, các cầu thủ Bồ Đào Nha chạy về phía đồng đội để ôm chầm lấy nhau, còn Cristiano Ronaldo – người không còn trên sân – gục xuống. Trên gương mặt ấy là những giọt nước mắt không thể kìm nén, một biểu tượng của khát vọng, niềm tin và sự giải tỏa sau hơn 4 năm không danh hiệu cùng tuyển quốc gia.
Không ghi bàn quyết định, không xuất hiện ở loạt luân lưu, nhưng cái tên Ronaldo vẫn hiện diện trong từng khoảnh khắc quan trọng. Bàn gỡ hòa 2-2 ở phút 61 là dấu ấn đậm nét cuối cùng anh để lại trong trận chung kết, trước khi rời sân vì chấn thương. Đó là khoảnh khắc gợi nhắc về hình ảnh anh tập tễnh rời sân ở chung kết Euro 2016, cũng đầy cảm xúc, cũng trong màu áo đỏ, và cũng dẫn đến một kết thúc có hậu cho Bồ Đào Nha.
Sau tiếng còi mãn cuộc, Ronaldo đứng dậy, gạt nước mắt và bước đến sân khấu nhận cúp. Khi mọi ánh đèn đều hướng về anh, người đội trưởng lại nở nụ cười. Không ai rõ Ronaldo đã nói điều gì với đồng đội trước khoảnh khắc nâng cúp, chỉ biết rằng cả đội như vỡ òa. Một số cổ động viên cho rằng anh đã giữ lời hứa “thưởng nóng” nếu vô địch – nhưng điều quan trọng hơn, có lẽ là tinh thần thủ lĩnh mà anh vẫn duy trì suốt hai thập kỷ gắn bó với màu cờ sắc áo.
Mùa giải Nations League 2024/25 là một hành trình giàu dấu ấn với Ronaldo. Dẫn đầu danh sách ghi bàn tại League A với 6 pha lập công, anh tiếp tục tỏa sáng ở vòng knock-out với bàn thắng vào lưới Đức ở bán kết và Tây Ban Nha ở chung kết. Bàn thắng trong trận cuối cùng ấy không chỉ có ý nghĩa về mặt tỷ số, mà còn là lời khẳng định cuối cùng của một huyền thoại sắp bước qua bên kia sườn dốc sự nghiệp.
Những bước chân chậm rãi rời sân trong tiếng vỗ tay của hàng chục nghìn người có thể là lần cuối Ronaldo xuất hiện trong một trận chung kết cấp đội tuyển. Nếu đúng là như vậy, thì đó là một màn chia tay không thể trọn vẹn hơn. Không tiếc nuối, không dang dở – mà là rực rỡ và xứng đáng.
Sau lưng Ronaldo là thế hệ kế cận vững vàng. Những người như Ruben Neves, Joao Neves hay Diogo Costa đã trưởng thành để thay anh gánh vác trọng trách. Trên khán đài, HLV Roberto Martínez mỉm cười. Ông đến với Bồ Đào Nha không lâu, nhưng nhanh chóng tạo dựng lòng tin bằng chính lựa chọn táo bạo: tiếp tục đặt niềm tin vào Ronaldo – điều mà người tiền nhiệm Fernando Santos từng do dự.
Và lần này, niềm tin đã được đền đáp. Không chỉ bởi một chiếc cúp bạc, mà bởi khoảnh khắc lịch sử – nơi một huyền thoại khóc lần nữa vì màu áo tổ quốc, trước khi cười lần cuối trong vinh quang.