Nghe những bản nhạc hoà tấu guitar không lời quán quen, cảm thấy nhạc dường như tựa là nỗi nhớ. Nó cũng da diết mà chẳng dễ ngoai nguôi dễ dàng nếu lòng đã trót mắc cửi nỗi niềm. Nghe tiếng guitar lả lướt, réo rắt và phiêu linh những bản nhạc bất hủ một thời, tôi có cảm giác mình sống dường như hơi nhanh quá..
Xem thêm: Một chiều nghe độc tấu guitar nhạc Trịnh Công Sơn
Xưa, hay ngồi quán cafe nhưng không lo lắng nhiều, hối hả nhiều với công việc như bây giờ. Xưa, quán cafe như nơi thư giãn, tụ tập bè bạn hay là chỗ tìm lại mình những khi lạc lối. Nhưng giờ, có lẽ quán cafe cũng chỉ là nơi ngồi để làm việc, là chỗ internet phải nhanh, là có thể tiện gặp gỡ đối tác..
Đã bao lâu rồi mình không nghe nhạc, như là nghe nhạc thật sự? Thanh âm lùng bùng, chẳng để ý, bởi nhiều khi quán cũng chỉ phát những bản nhạc thị trường, đôi khi remix laị theo những cách rất oái ăm.. Vậy, hôm nay nghe lại những bản nhạc mà đã từng phiêu linh, tự sự một mình hay thủ thỉ cùng tri kỷ.. Ờ, sống vừa vừa, chậm chậm lại tí thôi..
Mời cả nhà nghe, và nhâm nhi cafe, bỏ hết ngoài kia bao vồn vã vậy… Một bản nhạc hoà tấu không lời có thể khiến ta sống chậm và vơi đi ít nhiều những ưu tư…