Ở tuổi 41, trong khi nhiều người đồng trang lứa hướng đến ổn định với nhà cửa, Zhang Yunlai lại có lựa chọn trái ngược: suốt bốn năm qua, anh sống trong chiếc ôtô điện của mình, đậu rải rác ở các công viên quanh thành phố Thâm Quyến – một trong những đô thị phát triển và đắt đỏ nhất Trung Quốc.
Là người con của thành phố Dương Giang, tỉnh Quảng Đông, Zhang từng thuê căn hộ nhỏ với giá 2.500 tệ mỗi tháng khi mới lên Thâm Quyến làm việc. Nhưng rồi, một chuyến cắm trại tình cờ khiến anh nhận ra: chiếc ôtô của mình – với điều hòa, ghế sau vừa đủ chỗ đặt nệm – hoàn toàn có thể trở thành "ngôi nhà di động".
Và thế là anh bắt đầu cuộc sống "trên bánh xe".
Lịch trình của Zhang giờ đây đã thành thói quen: đi làm như bao người, ăn tối tại căng tin công ty, tắm rửa trong phòng gym, rồi lái xe đến trạm sạc điện. Khi đêm xuống, anh tìm một góc yên tĩnh trong công viên, gập ghế sau, trải nệm và ngủ. Vệ sinh cá nhân? Anh dùng nhà vệ sinh công cộng.
Vào cuối tuần, Zhang lái xe hơn 300 km về quê để giặt giũ quần áo và nghỉ ngơi đôi chút. Với anh, Thâm Quyến chỉ là nơi để làm việc – không phải để sống.
Chi tiêu hàng ngày của Zhang chưa tới 100 tệ. Nhờ vậy, anh tiết kiệm được khoảng 100.000 tệ trong vòng ba năm – một con số không nhỏ nếu phải trả tiền thuê nhà.
Không phải vì nghèo mới sống như vậy. Ở quê, Zhang sở hữu một căn nhà bốn tầng rộng 400 m². Anh từng có thời gian làm việc từ xa với thu nhập trên 10.000 tệ mỗi tháng. Nhưng Zhang hiểu rõ môi trường công nghệ khắc nghiệt: "Sau tuổi 35, nhiều lập trình viên bị đào thải. Tôi còn việc là may mắn rồi. Làm thêm vài năm nữa, rồi tôi sẽ về quê."
Với anh, sống trong xe không quá bất tiện – thậm chí còn giúp anh cảm thấy gần gũi thiên nhiên hơn, thoát khỏi vòng xoáy tiêu dùng và áp lực không tên từ cuộc sống đô thị.
Câu chuyện của Zhang lan rộng trên mạng xã hội Trung Quốc, thu hút nhiều ý kiến trái chiều. Có người ủng hộ lối sống tối giản, coi đây là sự lựa chọn cá nhân đáng trân trọng. Nhưng cũng không ít người chỉ ra mặt trái: không gian chật chội, thiếu an toàn, vệ sinh công cộng không đảm bảo, và nguy cơ bị ảnh hưởng nếu chính sách đô thị thay đổi.
Một bộ phận dư luận còn nhìn đây như dấu hiệu báo động: chi phí sinh hoạt tại các thành phố lớn như Thâm Quyến đang khiến người lao động phải đánh đổi cả sự ổn định để tồn tại. Một khi tầng lớp trí thức rời bỏ thành phố vì không còn chịu nổi áp lực, đô thị hiện đại liệu có còn là nơi lý tưởng để sống và phát triển?