
“Truy Tìm Long Diên Hương” xuất hiện đúng lúc khán giả trong nước đang mệt mỏi với loạt phim nặng nề, từ tâm lý gia đình đến kinh dị. Thay vì tiếp tục đi theo những lối mòn đã quen thuộc, đạo diễn Dương Minh Chiến đưa lên màn ảnh một câu chuyện tưởng chừng mộc mạc, nhưng lại khơi dậy bầu không khí vui tươi và phấn khởi ngay từ những phút đầu.
Tác phẩm không phải phát minh ra công thức mới. Nhưng chính sự phối hợp ăn ý giữa nhịp phim dồn dập, tình huống hài vừa đủ và câu chuyện giàu chất dân gian đã giúp bộ phim nhanh chóng lan tỏa. Chỉ sau khi khởi chiếu, phim lập tức trở thành chủ đề được khán giả tranh luận trên mạng xã hội, còn các cột mốc doanh thu thì liên tục bị phá vỡ.
Phim mở ra bằng nhịp sống yên bình của một làng chài, nơi long diên hương – vật phẩm được coi là linh thiêng – được gìn giữ qua nhiều đời. Sự yên ổn ấy bị phá vỡ khi Tuấn (Ma Ran Đô) trở về và bí mật lấy đi báu vật. Anh trai của cậu, Tâm (Quang Tuấn), dấn thân vào hành trình truy tìm em trai với hy vọng kịp đưa món đồ trở lại trước lễ hội làng.
Chuyến hành trình tưởng đơn giản lại kéo theo hàng loạt rối ren khi Tuấn bị giang hồ truy đuổi vì khoản nợ đen. Vừa chạy trốn, vừa giấu giếm quá khứ sai lầm, Tuấn cùng những người bạn đồng hành rơi vào chuỗi tình huống dở khóc dở cười.
Điểm làm nên sức sống của bộ phim nằm ở cách gieo mảng miếng hài rất “đời”. Không có cảm giác gượng ép, không lạm dụng lời thoại phô trương. Khán giả bật cười vì những khoảnh khắc tự nhiên đến độ… tưởng như vô tình.
Song song, loạt cảnh hành động được trau chuốt kỹ càng. Action C tạo nên những trường đoạn đánh đấm mang hơi thở điện ảnh Hong Kong một thời, vừa mãn nhãn, vừa sảng khoái. Từ ngõ chợ, góc phố đến hang ổ giang hồ, mọi bối cảnh đều được tận dụng triệt để, khiến hành động trở nên sống động và liên tục.
Sự hòa nhịp giữa tiếng cười và nhịp đánh khiến bộ phim giữ được tinh thần giải trí trọn vẹn mà không bị một màu.
Dù tạo được hiệu ứng mạnh, phim vẫn không tránh khỏi vài hạn chế thường gặp của dòng hài – hành động. Tiết tấu dồn dập khiến cảm xúc đôi lúc chưa kịp lắng lại. Những khúc mắc tâm lý giữa hai anh em được giải quyết hơi nhanh, chưa tạo đủ chiều sâu để người xem thực sự đồng cảm.
Một số chi tiết cố tình “làm lố” cũng khiến phim đôi lúc đánh mất sự hợp lý, chẳng hạn như những pha hồi phục “thần tốc” của nhân vật hay cảnh phá tủ kéo dài đến mức phi lý.

Dẫu vậy, những hạn chế này không quá ảnh hưởng đến tổng thể, đặc biệt khi khán giả đến rạp với kỳ vọng được giải trí, chứ không phải tìm kiếm một tác phẩm nặng triết lý.
Điều thú vị ở phim nằm ở cách đạo diễn đặt những lát cắt nhẹ nhàng về gia đình và sự trưởng thành bên trong lớp vỏ hài – hành động rộn ràng.
Hành trình tìm lại long diên hương cũng là hành trình Tuấn đối diện với chính mình, học cách thoát khỏi mặc cảm thua kém và tìm lại giá trị bản thân. Còn Tâm, từ một người sống phó mặc, dần trở thành điểm tựa đúng nghĩa cho em trai.
Long diên hương, trong phim, không chỉ là báu vật. Nó là biểu tượng của tình làng nghĩa xóm, của sự gắn kết và lòng rộng lượng. Cảnh dân làng đoàn kết chống lại nhóm cướp, rồi sẵn sàng cứu giúp kẻ từng gây họa, tạo nên sắc thái nhân văn ấm áp – điều hiếm gặp trong dòng phim hành động Việt gần đây.

Quang Tuấn, Ma Ran Đô và Hoàng Tóc Dài cho thấy sự “cháy” hết mình trong từng cảnh hành động lẫn diễn xuất đời thường. Nguyên Thảo mang đến màu sắc duyên dáng, hài hước mà không cường điệu. Sự tung hứng tự nhiên giữa các diễn viên tạo nên chất keo kết nối câu chuyện, giúp khán giả dễ dàng bỏ qua khiếm khuyết.
Hiện phim vẫn đang tăng tốc mạnh mẽ, tiến sát mốc trăm tỷ – con số chứng minh rằng, đôi khi, một tác phẩm không cần phức tạp để chạm đến trái tim người xem. Điều quan trọng nhất vẫn là cách nó mang lại niềm vui, sự phấn khởi và cảm giác “đáng tiền” khi bước ra khỏi rạp.