Ngày 19/8, sân vận động Causeway Bay ở Hong Kong chứng kiến cảnh tượng khó quên: hơn 30.000 người chen chúc, reo hò, chỉ để nhìn thấy Cristiano Ronaldo bằng xương bằng thịt. Màu áo vàng xanh của Al-Nassr tràn ngập khán đài, còn bên ngoài sân, hàng rào chắn và dòng người đông nghẹt khiến khu phố như đang có một lễ hội. Tất cả tạo nên bầu không khí rực lửa hiếm thấy, thứ mà ban tổ chức hẳn đã mơ ước khi mang Siêu Cúp Saudi Arabia ra ngoài lãnh thổ.
Thế nhưng, chỉ 24 giờ sau, khung cảnh thay đổi đến mức khó tin. Trận bán kết thứ hai giữa Al-Ahli và Al-Qadsiah diễn ra trên chính sân ấy, nhưng khán đài thưa thớt, chỉ còn vài nghìn khán giả ngồi rải rác. Nếu không tính khoảng 50 cổ động viên cuồng nhiệt của Al-Ahli mang theo trống và loa kéo để tạo không khí, phần còn lại chìm trong im lặng, đủ để nghe rõ tiếng hô gọi trong sân.
Ban tổ chức ban đầu đưa ra con số hơn 20.000 khán giả, sau lại điều chỉnh xuống khoảng 16.000. Nhưng thực tế nhìn từ khán đài, những chiếc ghế trống mới là điều gây ấn tượng mạnh nhất. Con số ấy không chỉ cho thấy sự vắng vẻ, mà còn đặt ra câu hỏi: phải chăng giải đấu đang dựa dẫm quá nhiều vào một cá nhân duy nhất?
Sự hiện diện của Ronaldo đã trở thành tấm vé bảo chứng cho sức hút. Có anh, cả thành phố chuyển mình thành lễ hội bóng đá. Không có anh, tất cả nhanh chóng trở về với sự nhợt nhạt. Thậm chí, có những khán giả từ Thâm Quyến, Quảng Châu hay Thượng Hải bay sang Hong Kong chỉ để xem Ronaldo thi đấu. Một sinh viên Trung Quốc còn thừa nhận anh đã nhường vé trận đấu có Ronaldo cho bạn mình, nhưng không mấy mặn mà với trận đấu tiếp theo, dù trên sân có cả Riyad Mahrez hay Ivan Toney.
Điều này hé lộ một nghịch lý lớn: Saudi Pro League đã bỏ ra hàng tỷ USD để đưa ngôi sao về giải đấu, nhưng ở nhiều nơi, sự quan tâm của khán giả vẫn chỉ gói gọn trong cái tên Cristiano Ronaldo.
Trận đấu giữa Al-Ahli và Al-Qadsiah vốn dĩ không thiếu chất lượng. Với dàn cầu thủ đình đám như Mahrez, Mendy hay Ivan Toney, Al-Ahli sớm áp đảo và dẫn trước tới 4-1 chỉ trong hiệp một. Chiếc thẻ đỏ dành cho Christopher Bonsu Baah càng khiến Al-Qadsiah sụp đổ. Sang hiệp hai, bàn phản lưới nhà của Nacho Fernandez khép lại thất bại 1-5 nặng nề. Trên lý thuyết, đây là một trận đấu nhiều bàn thắng, hấp dẫn với khán giả trung lập. Nhưng khi khán đài trống vắng, trận đấu lại trở thành minh chứng rõ rệt cho sự lệch lạc giữa chất lượng chuyên môn và sức hút thực tế.
Một số khán giả có mặt hôm ấy thừa nhận, bóng đá chỉ là phần phụ trong chuyến đi của họ. Có người bay từ Khobar chỉ để kết hợp xem bóng đá và gặp gỡ đối tác thương mại ở Quảng Châu. Có người từ Jeddah sang, nhưng bóng đá chỉ là “món ăn thêm” nếu đội nhà có mặt ở chung kết. Khi đam mê không còn là yếu tố chính, thông điệp quảng bá giải đấu cũng phần nào mất đi sức nặng.
Thực tế ấy khiến người ta đặt câu hỏi: liệu một giải đấu quốc tế có thể xây dựng thương hiệu lâu dài nếu phụ thuộc hoàn toàn vào một siêu sao đã bước sang tuổi 39? Ronaldo có thể giúp lấp đầy khán đài hôm nay, nhưng còn ngày mai, khi anh giải nghệ, Saudi Pro League sẽ dựa vào đâu?
Al-Ahli có thể vui mừng với chiến thắng dễ dàng để tiến vào chung kết, nhưng với ban tổ chức, bài toán lớn hơn nằm ở ngoài sân cỏ. Họ cần chứng minh rằng giải đấu này đủ sức hấp dẫn khán giả dù không có Ronaldo. Để làm được điều đó, không thể chỉ dừng lại ở việc chi tiền mua ngôi sao, mà phải tạo ra giá trị bền vững – từ tính cạnh tranh của các đội bóng đến cách tổ chức sự kiện, tiếp cận khán giả và xây dựng bản sắc riêng.
Những ngày đối lập tại Hong Kong đã trở thành bức tranh thu nhỏ của cả hành trình mà Saudi Arabia đang theo đuổi trong bóng đá. Họ muốn xuất khẩu hình ảnh, muốn chứng minh rằng Saudi Pro League có thể vươn tầm châu lục và thế giới. Nhưng bước chân ra ngoài biên giới, họ mới thấy rõ rằng mình vẫn đang đứng trong cái bóng quá lớn của Ronaldo.
Nếu không có sự chuẩn bị kỹ lưỡng, những trận đấu không Ronaldo sẽ tiếp tục rơi vào tình cảnh vắng vẻ, lạnh lẽo như trận bán kết thứ hai. Và khi đó, giấc mơ toàn cầu hóa bóng đá Saudi có thể bị chính khoảng trống khán đài bóp nghẹt.
Một giải đấu muốn trường tồn cần khán giả đến vì sự hấp dẫn của chính nó, chứ không chỉ vì một siêu sao. Ronaldo vẫn sẽ là tâm điểm trong thời gian ngắn, nhưng bài toán mà Saudi Arabia phải giải là xây dựng sức hút tập thể, để rồi một ngày nào đó, dù Ronaldo có mặt hay không, khán đài vẫn kín chỗ và bầu không khí vẫn rực lửa.
Trận thắng 5-1 của Al-Ahli rồi sẽ bị lãng quên, nhưng ký ức về hai ngày trái ngược tại Hong Kong chắc chắn còn được nhắc tới lâu dài. Bởi lẽ, nó không chỉ phản ánh một trận bóng, mà còn là lời nhắc nhở phũ phàng: không thể xây dựng cả một giải đấu chỉ xoay quanh một cá nhân, dù đó có là Cristiano Ronaldo.