Espresso 
Không chiến dịch truyền thông, không đội quay dựng chuyên nghiệp, quán cà phê của chị Kim Hương vốn yên bình bên hồ Tuyền Lâm bỗng một ngày đông nghẹt khách. Tất cả bắt đầu từ vài đoạn video ghi lại màn cosplay cổ trang, nói giọng lồng tiếng Hong Kong đặc trưng của chị.
Gần một thập kỷ mở quán, Hương vốn quen trò chuyện vui vẻ với khách. Nhưng khi khoác lên những bộ trang phục cổ trang vốn dùng cho khách thuê chụp ảnh, chị chợt "nhập vai" tự nhiên một cách bất ngờ. Các đoạn hội thoại ngẫu hứng – khi thì nghiêm nghị kiểu phim chưởng, lúc lại hài hước theo phong cách TVB – khiến ai nghe cũng bật cười.
Chị kể: “Tôi chỉ nói vui vài câu, không ngờ lại lan truyền nhanh như vậy. Ban đầu còn ngại, nhưng khách cười nhiều quá nên tôi cũng… quên ngượng.”
Không qua trường lớp, không học qua video, Hương khẳng định mọi thứ chỉ đến từ bản năng. Khả năng chuyển đổi giọng Bắc – Trung – Nam, thậm chí bắt chước Xuân Hinh hay NSND Hồng Vân… khiến mỗi cuộc đối đáp trở thành một “vở kịch nhỏ” đúng nghĩa.

Điều bất ngờ hơn là chị còn giao tiếp tiếng Trung khá trôi chảy, đủ để trò chuyện với khách nước ngoài. Ban ngày đóng vai cổ trang, tối đến chị lại đi học tiếng Hàn để mở rộng khả năng giao tiếp.
Có ngày chị nói… mười mấy giọng khác nhau khiến “đầu loạn xạ”, nhưng khách lại xem đó là điểm độc đáo chỉ quán này mới có.
Trong bối cảnh thời tiết xấu, nhiều điểm du lịch ở Đà Lạt mất khách, quán nhỏ này lại “lội ngược dòng” đầy bất ngờ. Khách kéo đến không chỉ để thưởng thức cà phê hay ngắm cảnh hồ Tuyền Lâm, mà còn để gặp “sư tỷ TVB”, “tỷ muội phim chưởng” – cách gọi vui nhiều du khách dành cho chị Hương.
Nhiều hôm đông đến mức chị “không dám bước ra” vì ngại bị gọi là idol:
“Ai gọi ‘idol’ là tôi trốn luôn. Chỉ khi khách gọi ‘tỷ tỷ’, ‘cô cô’ thì tôi mới dám ra tiếp chuyện.”
Hiệu ứng lan tỏa mạnh đến mức thỉnh thoảng ra đường chị cũng bị nhận ra, khiến bản thân “đứng hình vài giây”.
Sự chú ý quá lớn khiến Hương vừa vui vừa lo. Vui vì khách quý mến sự duyên dáng, nhiệt tình của mình. Lo vì sợ một ngày bản thân lỡ lời, hay không thể giữ được năng lượng tích cực mỗi khi “lên sân khấu”.
Chị nhấn mạnh mọi thứ đều là ngẫu hứng, không hề có ý định PR hay làm truyền thông:
“Tôi không rành marketing, chỉ mong khách đến có chút tiếng cười rồi về với tâm trạng tốt.”
Dù nổi tiếng nhờ cosplay, quán vẫn giữ lối trang trí mộc mạc với hoa tươi, gỗ và không gian mở nhìn thẳng ra hồ. Chính sự kết hợp giữa cảnh đẹp và nét dí dỏm của bà chủ khiến du khách cảm thấy như được bước vào thế giới phim chưởng pha chút hài duyên dáng.
Chị Hương chỉ mong duy nhất một điều: “Khách đến đây, vui được vài phút, cười được vài câu, vậy là tôi thấy hạnh phúc rồi.”