Sau nhiều năm đầu tư khổng lồ dưới kỷ nguyên Qatar, PSG cuối cùng cũng chạm tay vào cúp bạc Champions League – nhưng không phải nhờ Neymar, Messi hay Mbappe. Trong đêm Munich lịch sử, họ đánh bại Inter Milan với tỷ số 5-0 bằng thứ bóng đá kiểm soát đĩnh đạc, không màu mè, không ngẫu hứng – mà là kết quả của hệ thống được xây dựng bài bản bởi HLV Luis Enrique.
Đội hình PSG mùa này từng bị chê là "ít quyến rũ nhất" trong nhiều năm, nhưng lại chính là tập thể mang về chiến thắng đậm nhất trong lịch sử các trận chung kết Champions League. Không hề nao núng, không bị sức ép lớn của sân chơi châu lục làm mất phương hướng, PSG nhập cuộc như thể đang chơi một trận Ligue 1 – điềm tĩnh, lạnh lùng và chính xác.
Ngay từ những phút đầu, quyền kiểm soát đã nghiêng về phía PSG. Những đường chuyền từ Vitinha như vẽ ra bản đồ trận đấu. Cùng với đó, sự cơ động của Dembele, Doue, và khả năng phối hợp ăn ý giữa Kvaratskhelia – Hakimi khiến hàng thủ Inter liên tục vỡ vụn.
Khác với các thế hệ trước, PSG của Enrique không chơi bóng dựa trên cảm hứng cá nhân. Họ pressing có tổ chức, chuyển trạng thái mượt mà và duy trì kỷ luật chiến thuật ở mức cao nhất. Cả những cầu thủ từng bị nghi ngờ về ý thức phòng ngự như Dembele cũng góp phần gây áp lực và đoạt lại bóng từ phần sân đối thủ.
Ở tuyến giữa, Fabian Ruiz đóng vai trò cân bằng, giúp kiểm soát nhịp độ trận đấu. Vitinha thì như linh hồn chiến thuật, vừa điều phối vừa tạo đột biến. Trên băng ghế chỉ đạo, Enrique không cần la hét – vì những gì ông muốn đã được đội bóng thể hiện hoàn hảo trên sân.
Trái ngược với PSG, Inter Milan hoàn toàn lép vế. Họ không có sức phản kháng rõ ràng, thể lực suy giảm và tinh thần xuống thấp sau những bàn thua liên tiếp. Hàng thủ thiếu tập trung, tuyến giữa không thể kiểm soát bóng, còn hàng công gần như bị vô hiệu hóa hoàn toàn.
HLV Simone Inzaghi không tìm ra lời giải nào để xoay chuyển tình thế. Inter mắc kẹt giữa lối chơi của chính họ và một đối thủ chơi bóng quá hiệu quả.
Kết quả 5-0 không chỉ mang về danh hiệu đầu tiên tại Champions League cho PSG, mà còn khẳng định một hướng đi đúng đắn: chiến thắng không cần siêu sao, chỉ cần một tập thể đồng lòng và một HLV biết cách truyền tinh thần.
Luis Enrique đã làm được điều mà nhiều HLV trước ông tại PSG thất bại: biến một tập hợp những cá nhân thành một đội bóng thực sự. Ông không chỉ mang tới chiến thuật, mà còn truyền cảm hứng, biến đội bóng từ “cỗ máy thi đấu” thành những cầu thủ giàu khát khao và trách nhiệm.
Trận chung kết ở Munich là lời khẳng định: bóng đá đẹp, có tổ chức và dựa trên tinh thần tập thể có thể đánh bại mọi định kiến. Và PSG, bằng chính phiên bản "ít hào nhoáng" nhất, lại trở thành đội bóng chạm đến vinh quang lớn nhất.