Có những bản hợp đồng đến với kỳ vọng như một phép màu, nhưng khi mọi thứ vỡ vụn, nó để lại dư âm của một lời hứa không thành – và Andre Onana, lúc này, chính là một cái tên như thế trong ký ức hỗn độn của Manchester United.
Từng là biểu tượng cho sự táo bạo nơi khung gỗ Inter Milan, người ta tưởng chừng đã tìm được kẻ kế thừa xứng đáng sau sự ra đi của David de Gea – một nhân vật gắn bó suốt hơn một thập kỷ tại Old Trafford. 45 triệu bảng được chi ra không chỉ để mua lấy đôi tay, mà là để nuôi hy vọng vào một triều đại mới – nơi hàng thủ có thể chơi bóng như một nghệ sĩ, thay vì chỉ đơn thuần ngăn chặn.
Nhưng hy vọng càng lớn, vỡ mộng lại càng sâu.
Trận đấu với Lyon không chỉ là một màn thể hiện thất vọng – nó là bước ngoặt tàn nhẫn. Hai pha xử lý lỗi liên tiếp – một phản xạ chậm chạp trước cú đá phạt tưởng chừng dễ bắt, một lần buông bóng đầy khó hiểu ở phút bù giờ – đã làm chao đảo lòng tin của cả cổ động viên lẫn đồng đội. Cái cách bóng lăn qua tay Onana, như thể mang theo cả niềm tin đã trao nhầm người.
Không cần đến báo chí để phán xét, chính phòng thay đồ cũng bắt đầu nghi hoặc. Những câu nói không thành tiếng, những ánh mắt lạnh lẽo – đôi khi còn khó nuốt hơn cả những chỉ trích từ truyền thông.
Nemanja Matic – người từng chiến đấu trong màu áo đỏ – đã không ngần ngại gọi màn trình diễn đó là “một trong những màn thể hiện tệ hại nhất lịch sử câu lạc bộ”. Lời nhận xét như một nhát dao thẳng vào vùng ký ức chưa kịp lành của Onana, đồng thời gợi nhắc rằng, ở đây, lòng khoan dung không kéo dài lâu.
Số liệu thống kê chẳng hề bênh vực anh. Từ con số 9 sai lầm trực tiếp dẫn đến bàn thua, cho đến tỷ lệ giữ sạch lưới thấp nhất lịch sử Premier League trong màu áo MU – Onana dường như đang dần tự mình viết nên bản cáo trạng.
Người ta có thể nói về hàng thủ chắp vá, về những lần thay đổi nhân sự nơi tuyến dưới, về chuỗi chấn thương bất tận… Nhưng một thủ môn lớn không được phép chỉ sống bằng cái cớ. Anh là người trấn giữ sự bình lặng – và nếu bản thân anh cũng trở nên hỗn loạn, thì tất cả sẽ sụp đổ theo.
Ruben Amorim vẫn còn giữ Onana trong đội hình, nhưng rõ ràng đây không còn là niềm tin vô điều kiện. Một trận đấu bị loại khỏi danh sách, một chuyến hành quân không có tên… Từng bước, Onana đang rời xa khung thành không chỉ theo nghĩa đen, mà còn trong trái tim người hâm mộ.
Thủ môn không cần chạy nhiều, không cần rê dắt hay tạo đột phá. Nhưng họ phải mang trong mình thứ tinh thần thép – thứ mà Onana, qua từng trận đấu, đang để rơi vãi dần.
Old Trafford đã chứng kiến nhiều bi kịch – từ những siêu sao lụi tàn đến các tài năng bị nuốt chửng bởi áp lực. Nhưng bi kịch lớn nhất không phải là thất bại, mà là bị lãng quên. Nếu mọi thứ cứ tiếp diễn như hiện tại, Andre Onana có thể sẽ trở thành một cái tên người ta nhắc đến không phải vì anh đã làm nên điều gì lớn lao, mà bởi vì anh đã không thể.