Trên nền khói bụi của một căn nhà hoang cháy rụi, “Nghiệp duyên” (Karma) bắt đầu như một bản nhạc chậm, mờ ảo. Một người đàn ông nằm bất động trong lửa, không ai biết anh ta là ai, không người thân, không danh tính rõ ràng. Tai nạn ư? Hay lời nhắn nhủ mơ hồ từ định mệnh?
Bộ phim không gấp gáp lao vào cuộc rượt đuổi thông thường của dòng phim giật gân. Thay vào đó, “Karma” là một mê cung ký ức, nơi từng nhân vật bước đi giữa ánh sáng và bóng tối, mang theo những bí mật chồng chất, những quyết định nhỏ mà hậu quả lớn như lưỡi dao cứa vào thời gian.
Trong 6 tập phim, khán giả không chỉ theo dõi một vụ án, mà bị dẫn dắt vào hành trình soi chiếu nội tâm của những con người rất đỗi bình thường – những người từng phạm sai, từng hối hận, từng tìm cách che giấu hoặc sửa chữa… nhưng rốt cuộc lại mắc kẹt trong chuỗi dây xích mang tên “nhân quả”.
Kịch bản phim như một cỗ máy đồng hồ cổ, từng chi tiết nhỏ bé đều có lý do tồn tại. Chuyện phim không kể theo thứ tự, mà xoay vòng như bánh xe nghiệp báo. Ở đó, Yu Jeong – cô gái từng đố kỵ – để mặc bạn học bị tổn thương, lớn lên thành kẻ lừa đảo. Jae Young – người từng rơi nước mắt bên di ảnh cha – lại chính là kẻ thuê người giết ông vì tiền bảo hiểm. Beom Jun – gã tội phạm nửa chính nửa tà – sẵn sàng xóa sổ bất kỳ ai biết quá nhiều.
Và rồi, trong mạng lưới dối trá và trừng phạt ấy, không ai hoàn toàn vô tội, cũng chẳng ai là ác quỷ tuyệt đối. Người xem bị hút vào vòng xoáy của cảm xúc, hoài nghi, băn khoăn: nếu là mình, đứng trước cùng lựa chọn, liệu có hành xử khác?
Điều đáng giá của “Nghiệp duyên” không nằm ở những cú twist ngoạn mục, mà ở cách nó buộc khán giả phải đối diện chính mình. Không ai bị tha thứ, không ai thực sự được giải thoát. Vì cái giá của tội lỗi trong phim này không phải cái chết, mà là sống – sống trong ám ảnh, sống với hậu quả không thể rũ bỏ.
Đạo diễn Lee Il Hyung không chọn cách nhấn mạnh bằng âm thanh hay nhịp độ dồn dập. Ông để mọi thứ trôi chậm. Máy quay đứng yên, cảnh vật thoáng đãng, đôi khi trống trải. Trong khoảng trống ấy, lời nói như có sức nặng hơn, ánh mắt như chứa nhiều tầng nghĩa hơn.
Cách kể chuyện này tạo nên một trải nghiệm rất riêng. Người xem không bị cuốn theo vì nhịp nhanh, mà bị níu lại bởi sự im lặng. Một loại im lặng khiến ta phải lắng nghe chính tiếng vọng từ bên trong mình. Ranh giới giữa đúng và sai trở nên mong manh, khi ai cũng từng là nạn nhân của lựa chọn trong quá khứ.
Sự thành công của “Karma” không phải sự hào nhoáng. Phim không cố quyến rũ người xem bằng những nhân vật anh hùng hay phản diện cực đoan. Thay vào đó, từng gương mặt xuất hiện trong phim là một phần phản chiếu của xã hội – nơi công lý mỏi mệt, nơi lòng tin bị thử thách, nơi cái thiện và cái ác giao thoa không thể tách bạch.
Và phải chăng, đó mới chính là điều khiến “Karma” trở thành hiện tượng? Nó không cần giật gân để gây sốt. Nó chỉ cần một câu hỏi: “Nếu là bạn, bạn sẽ chọn gì?” – và rồi để chính người xem lặng lẽ đi tìm lời đáp, trong một mùa hè mà cái nóng lại đến từ tận sâu bên trong.