“Thương”, tên bài thơ mà tác giả Huệ Vũ viết cho dải đất miền Trung đang oằn mình trong mùa lũ, với những xót xa, dằn vặt, nhung nhớ…
Biết nói gì đây để chia sớt cùng anh
Những vết đau như cắt chia bao tháng năm khô cằn đá sỏi
Giấu bàn tay sạn chai, che cả vầng trán mỏi
Dốc cả hết ruột gan ôm nỗi nhớ mặn mòi
Anh nhớ mẹ gầy đợi cha cả một đời
Từ lúc anh bi bô chưa biết phía chân trời giông tố
Gánh gồng cả bình yên bằng tròng trành thuyền nhỏ
Phập phồng những lo âu mùa mưa lũ đang về.
Nhớ mẹ mong manh dài theo cả triền đê
Đo đếm lòng sâu, nhói đau tiếng thở dài khe khẽ
Thương dải đất nghèo, nắng hằn lên khô nẻ
Thương mưa trắng cả trời, thương vai mẹ run run.
Anh lớn lên bằng khoai sắn độn cơm
Bằng tiếng ru ầu ơ, bằng câu hò ví dặm
Áo mẹ bạc màu, lưng hằn vết võng đưa đỏ thẫm
Ôm giấc ngủ cho anh trong thẳm thẳm yên bình.
Úp mặt vào tay cười chua xót hư vinh
Nhìn bóng mình trong gương anh thương đứa trẻ già trước mặt
Chiều nay nghe lũ về tràn qua mảnh đất nghèo cuộn nát
Đau đáu nỗi nhớ thương bỏng rát cả tim mình.
Nơi mẹ anh nằm nay có đã mọc xanh
Những đợt lũ đi qua có yên bình không hả mẹ?
Vốc nắm đất khô ôm vào lòng thật khẽ.
Đánh cược cả thời gian thèm có mẹ một lần.
Bình mình đã về xuyên qua những bước chân, nhè nhẹ!