Ngày xưa, mông lung và mênh mang cái ý nghĩ đậm suy tư, thổn thức và cả phiêu linh của con người mang chút hình hài nghệ sĩ. Bắt chước người ta làm thơ, thẫn thờ và mất ngủ với những điều không đầu không cuối sượt bay qua cuộc sống.
Ngày đó, câu chữ là thứ gì quay quắt lắm, thiêng liêng lắm và cũng bảng lảng lắm. Đó là nơi chất chứa cảm xúc, những nỗi niềm còn mắc cửi, là “đạo” của một gã mê văn chương mà thỉnh thoảng quên đi cõi tạm nhưng rất thực này..
Bỗng nhớ những chiều bảng lảng, mơ hồ nghĩ suy về cuộc sống, mơ về một cuộc sống bình yên, của gia đình, của thứ tình yêu nhẹ nhàng mà lãng đãng của chàng sinh viên năm nhất:
Chiều..
Nghe này
Gió ngoài kia đương thổi
Mát rượi cả lòng mình yêu vội vã
Lá cỏ gầy lay lắt
Lưng chừng trời một thoáng trái tim rơi….
…

Thì nghe
Phố cất giọng buồn trầm khi đèn đường đêm quên thắp sáng
Radio quên bật và con mèo cũng chẳng dám lang thang…
Tiếng đàn ngưng bỏ dở những thanh âm réo rắt
Cô gái ngồi tựa cửa nhớ mắt người yêu…
….
Ô này cậu có nghe
Những tiếng cười phát ra từ ngôi nhà ấy trong một buổi chiều
Bố đi làm về lũ trẻ đòi quà quấn quanh ríu rít
Mẹ ngồi sắp đũa bên bàn ăn mà miệng thì tủm tỉm
Nắng tan rồi – ngoài kia, ở trong đây thắp ngọn lửa lòng
Đèn trong tim không ngừng cháy sáng….
….
Cậu ngồi đó đi
Chiều buông rơi lơ lửng
Đêm sắp bước vào cùng ánh trăng vàng.
zEN.