“28 Years Later” tiếp tục thế giới hậu đại dịch Rage – loại virus biến con người thành những xác sống hung tợn từng được giới thiệu trong “28 Days Later” (2002) và “28 Weeks Later” (2007). Lần này, bối cảnh đẩy xa hơn: nước Anh tan hoang sau 28 năm kể từ khi đại dịch nổ ra, với xác sống giờ đây không chỉ hung hãn mà còn biết ẩn nấp, săn đuổi như dã thú. Trái với mô-típ hành động máu lửa thường thấy ở dòng phim zombie, tác phẩm đi theo một hướng đầy suy tư và giàu ẩn dụ khi khắc họa cảm giác mất phương hướng, bất an và tàn tích của xã hội hậu tận thế.
Trung tâm câu chuyện là Spike – cậu bé 12 tuổi sống cùng cha mẹ trên đảo Thánh, nơi cuối cùng còn người sinh sống. Trong hành trình trưởng thành, Spike lần đầu chạm trán zombie khi cha đưa cậu lên đất liền. Từ đây, hàng loạt biến cố xảy đến khi cậu phải vượt qua những vùng đất chết, tìm đường cứu mẹ – người đang lâm bệnh nặng. Hành trình đó không chỉ là cuộc đấu sinh tồn, mà còn là phép thử cho lòng dũng cảm và sự lớn lên trong một thế giới đổ nát. Điểm đặc biệt của phim là không gian yên bình đến lạnh lẽo của thiên nhiên đối lập với bạo lực tiềm tàng, được tạo nên bằng ánh sáng tự nhiên và góc quay nhập vai, mang đến cảm giác chân thực như người xem đang lạc trong bầu không khí hậu tận thế.
Đạo diễn Danny Boyle không đi theo lối kể thông thường. Ông sử dụng nhiều thủ pháp dựng phim đứt mạch, cắt cảnh cực ngắn, chuyển động chậm xen lẫn rung lắc camera từ iPhone – những yếu tố gây ấn tượng nhưng cũng khiến khán giả chia rẽ. Nhiều cảnh quay đậm chất dân gian rùng rợn (folk horror) xuất hiện lặng lẽ, dẫn dắt người xem vào thế giới nơi các nghi lễ cổ xưa sống lại giữa hoang tàn. Đặc biệt, đoạn kết của phim chọn hướng cliffhanger – treo lửng trong cao trào nhưng không dứt điểm – khiến nhiều người xem cảm thấy hụt hẫng khi câu chuyện chưa thực sự khép lại.
Bên cạnh đó, diễn xuất của dàn diễn viên là điểm sáng lớn. Alfie Williams, trong lần đầu đóng chính, thể hiện xuất sắc vai cậu bé giữa hai bờ sự sống và cái chết. Jodie Comer mang đến hình ảnh người mẹ đau đớn nhưng kiên cường. Aaron Taylor-Johnson tạo dựng được hình ảnh người cha cứng rắn, nội tâm, trong khi Ralph Fiennes đem lại nét lạnh lùng, khó đoán cho vai bác sĩ sống sót cuối cùng. Phim còn truyền tải một lớp thông điệp sâu sắc: sống sót không đồng nghĩa với sống, và sự tồn tại con người trong thế giới hậu thảm họa đòi hỏi nhiều hơn bản năng.
Hiện “28 Years Later” gây chia rẽ mạnh mẽ giữa giới phê bình và người xem đại chúng. Trong khi giới chuyên môn đánh giá cao góc nhìn mới mẻ và thông điệp xã hội ẩn sau lớp vỏ kinh dị, thì nhiều khán giả lại cảm thấy thiếu mãn nhãn vì phim không đem lại cảm giác thót tim như kỳ vọng. Với điểm số 92% từ các nhà phê bình nhưng chỉ 67% từ khán giả trên Rotten Tomatoes, tác phẩm trở thành một đề tài tranh luận sôi nổi – mở ra tương lai đầy ẩn số cho hai phần phim tiếp theo trong bộ ba hậu đại dịch xác sống.