Từ thuở hồng hoang, con người đã ngước nhìn bầu trời đêm, mong một hồi âm từ những vì sao xa xôi. Và giờ đây, trong thế giới của Elio, vũ trụ đã khẽ đáp lại – không bằng ngôn từ hùng hồn, mà bằng một lời thì thầm cho những tâm hồn nhỏ bé vẫn đang kiếm tìm chốn thuộc về.
Elio Solis, cậu bé 11 tuổi sống cùng người cô trong căn cứ quân sự, dường như chưa từng thực sự tìm thấy vị trí của mình trong thế giới. Mồ côi cha mẹ, cô độc trong đám đông, Elio là hiện thân của những đứa trẻ nhạy cảm, mộng mơ và khép kín. Cho đến một ngày, định mệnh kéo cậu vào hành trình đến với Communiverse – một liên minh thiên hà sặc sỡ, nơi Elio tình cờ bị hiểu nhầm là đại diện của Trái Đất.
Câu chuyện bắt đầu như một trò đùa vũ trụ, nhưng nhanh chóng mở ra hành trình khám phá bản thân đầy bất ngờ. Cùng người bạn mới – Glordon, con trai một lãnh chúa hiếu chiến – Elio không chỉ đối mặt với những thử thách kỳ lạ, mà còn từng bước tháo gỡ những nút thắt trong lòng mình. Hành trình ấy là hành trình của lòng tin, của tình bạn, và của khao khát được hiểu, được yêu – không phải vì là ai đó lý tưởng, mà là vì chính con người thật sự của mình.
Pixar, với bàn tay phù thủy quen thuộc, đã thổi hồn vào từng khung hình. Từ thiết kế thế giới liên hành tinh sống động đến những sinh vật vừa kỳ quái vừa đáng yêu, Elio cuốn khán giả vào một vũ trụ tưởng tượng không chỉ đẹp mắt mà còn đầy chất thơ. Đặc biệt, thiết kế nhân vật Glordon – một sinh vật béo múp, chân ngắn, đáng yêu – như chính nỗi cô đơn được nhân hóa, tạo nên đối trọng dịu dàng cho Elio trong cuộc hành trình.
Nhưng điều khiến Elio thực sự vượt lên khỏi một bộ phim giải trí đơn thuần nằm ở chiều sâu nội tâm. Những tổn thương trong lòng Elio không được xóa bỏ bằng phép màu, mà bằng chính sự trưởng thành qua va vấp, đối thoại và mở lòng. Khoảng cách giữa cậu và cô Olga – người thân duy nhất – dần thu hẹp không bằng lời giải thích, mà bằng sự cảm thông đến từ trái tim từng bị tổn thương.
Chi tiết đắt giá nhất của phim nằm ở việc tạo bản sao nhân vật, phản ánh sự giằng xé giữa cái tôi thật sự và kỳ vọng của người lớn. Những bản sao ngoan ngoãn – dù hoàn hảo – lại khiến người thân cảm thấy trống rỗng. Chỉ khi Elio và Glordon trở về là chính mình, không che giấu, không gồng lên để vừa vặn trong khuôn mẫu, tình yêu mới thực sự tìm thấy đất nảy mầm.
Với nhạc nền synthwave mang hơi thở hoài niệm, Elio không chỉ gợi nhớ đến những phim viễn tưởng xưa cũ, mà còn tạo nên lớp cảm xúc lặng thầm bám chặt trong tim khán giả. Đây là một bộ phim cần được cảm bằng trái tim – chứ không chỉ đôi mắt.
Elio không mang theo sứ mệnh lớn lao nào ngoài việc ôm lấy những tâm hồn nhỏ bé và nói: “Bạn không cô đơn. Có một nơi nào đó, ngoài vũ trụ kia – hoặc trong chính trái tim bạn – là nơi bạn thật sự thuộc về.”