Chiều cuối năm. Trời không lạnh đến cắt da, nhưng cái se se 25 độ cũng đủ để lòng người run rẩy trong những khoảng lặng. Tôi ngồi bên khung cửa sổ, nhìn ra con đường quen thuộc. Mọi thứ vẫn như cũ: hàng cây vẫn đứng im lìm, người qua lại vẫn vội vã, thế nhưng trong lòng tôi, tất cả dường như đã thay đổi.
2024, một năm không phải là dài, nhưng lại có thể khiến người ta cảm thấy như đi qua cả một đời. Đó là một năm tôi đánh mất nhiều thứ. Tình cảm mà tôi đã từng trân quý, từng nghĩ sẽ gắn bó mãi mãi, giờ đây chỉ còn là những ký ức đau buốt. Những lời hứa, những ánh mắt, những cái nắm tay giờ đây chẳng khác gì cơn gió thoảng qua, để lại sau lưng một khoảng trống không sao lấp đầy.
Rồi đến sức khỏe. Những ngày nằm viện, những buổi tối không ngủ được vì cơn đau, và cả những lần cố gắng gượng dậy chỉ để giả vờ mình vẫn ổn. Nhưng không, tôi biết mình không ổn. Thể chất yếu đi, và cả tinh thần cũng chẳng còn mạnh mẽ như trước. Những ngày dài, tôi cảm giác như mình chỉ đang cố sống sót qua từng hơi thở.
Tiền bạc cũng không còn là chỗ dựa. Những mất mát, những sai lầm, những lần tính toán sai khiến tôi phải trả giá đắt. Có những buổi tối tôi nằm nhìn lên trần nhà, tự hỏi rằng tại sao mọi thứ lại trượt khỏi tầm tay mình như vậy. Tôi từng cố níu giữ, nhưng càng cố gắng, mọi thứ lại càng như cát trong tay, chảy trôi nhanh hơn.
Buổi chiều cuối năm, tôi lặng lẽ tự hỏi mình: liệu năm mới sẽ ra sao? Không có gì chắc chắn cả. Tôi không biết phía trước là gì, không biết mình sẽ tìm được gì hay mất thêm những gì. Chỉ biết rằng bước chân về phía tương lai giờ đây thật nặng nề.
Gió lùa qua cửa sổ, không đủ lạnh để khiến người ta co ro, nhưng lại đủ để tê tái lòng. Bên ngoài là ánh chiều đang dần tắt, nhưng trong tôi, màn đêm dường như đã kéo đến từ rất lâu rồi.
Chào tạm biệt 2024 – một năm tôi đã yêu, đã khóc, đã hy vọng, nhưng cũng đã thất vọng và đau đớn hơn bao giờ hết. Tôi không biết mình có thể học được gì từ những mất mát này, nhưng ít nhất, tôi muốn khép lại năm cũ với một chút nhẹ nhõm. Vì dù thế nào, tôi vẫn đang còn đây, vẫn còn một hơi thở để bắt đầu lại, dù là trong vô định.
Chào 2024, tôi không mong mình sẽ nhớ năm nay nhiều. Nhưng những gì đã trải qua, tôi sẽ giữ lại như một bài học, để bước tiếp, dù chẳng dễ dàng.