Hình ảnh mẹ trong đôi dép tổ ong đã mòn gót và chiếc nón lá quen thuộc chưa bao giờ phai nhạt trong ký ức tôi. Mẹ của tôi, người phụ nữ gắn bó cả đời với những sào ruộng sâu, không quản nắng mưa, không ngại đồng đất lầy lội. Dẫu không có mưa, mẹ vẫn xắn quần cao, tất bật với những lo toan, như thể chính mẹ đang gánh trên vai cả gia đình qua từng mùa vụ khó nhọc.
Nhớ về tuổi thơ, tôi lại thấy lòng mình chênh chao. Những ngày cận Tết năm nào, cả nhà quây quần gói bánh. Cái nghèo không cho phép chúng tôi có đầy đủ nguyên liệu, mẹ đành gom đất bùn để "gói" những giấc mơ, xé tạm tàu lá chuối thay lá dong. Vậy mà hạnh phúc khi ấy vẫn đầy ắp, chỉ cần nghe tiếng cười của mẹ khi lũ trẻ chúng tôi lóng ngóng bên nồi bánh.
Quê nghèo, những mùa gạo mẹ đong cũng là những mùa mẹ lo lắng. Mỗi bữa cơm chan mỡ lợn, mẹ vẫn cố dành phần ngon nhất cho tôi và anh chị. Để rồi sau này, khi rời xa mái nhà ấy, tôi nhận ra vị ngọt từ âu cơm mỡ lợn ngày xưa đã trở thành một phần ký ức không thể nào quên.
Ở quê, mẹ vẫn quen đun rơm, vẫn cần mẫn nhóm lửa bằng thứ nhiên liệu bình dị nhất. Có lẽ vì thế mà những ngày ở phố, tôi thường thấy lòng mình thiếu vắng. Phố không có khói bếp, chỉ có khói xe, mà cái khói ấy chẳng thể làm lòng tôi ấm lại, chỉ khiến mắt thêm cay khi nhớ về mẹ.
Tôi biết, mẹ chẳng cần gì xa hoa. Mẹ chỉ muốn con cái trở về, muốn thấy bóng dáng quen thuộc quây quần bên mâm cơm, muốn nghe những tiếng cười vang rộn trong căn nhà nhỏ. Nhưng cuộc đời đưa đẩy, tôi vẫn phiêu bạt nơi phố thị, để mẹ mãi ngóng trông.
Những ngày cận Tết, tôi nhớ dáng mẹ tất tả nơi góc bếp, nhớ cả ánh mắt âu lo mà yêu thương. Mẹ đã dành cả đời mình cho đất, để đất níu mẹ cúi đầu. Còn tôi, người con xa quê, chỉ biết ôm lòng đầy tiếc nuối mỗi khi nghĩ về mẹ.
Tết này, tôi hứa sẽ về. Tôi sẽ trở về với khói bếp, với mùi bánh chưng, với dáng mẹ hiền hòa đang ngóng trông. Để được một lần nữa cúi đầu bên mẹ, bên quê hương, nơi tôi thuộc về.