Barcelona từng tự hào với lối đá Tiki-Taka mê hoặc, nhưng thời gian đã mài mòn ánh hào quang ấy. Khi Flick xuất hiện, không có màn chào sân rầm rộ, không có những câu khẩu hiệu bay bổng. Thay vào đó, là một cuộc gặp âm thầm tại London giữa ông và Deco – nơi những hạt giống của một cuộc đổi thay bắt đầu nảy mầm.
Flick không hứa hẹn điều gì hoành tráng. Thay vào đó, ông mang theo cái nhìn thấu đáo về đội hình hiện tại, cùng một niềm tin lặng lẽ rằng Barcelona có thể chơi thứ bóng đá tốt hơn – chính xác hơn, mãnh liệt hơn và giàu sinh khí hơn.
Ngay khi được bổ nhiệm, Flick không dành thời gian cho nghi lễ. Ông bắt đầu bằng những hành động cụ thể: điện thoại cho De Jong, nhắn tin cho Lamine Yamal, trao đổi chi tiết với các cầu thủ đang bận chinh chiến tại Euro. Trong phòng họp, ông đặt lại nền móng cho một Barcelona mới: kỷ luật, tốc độ, và sự kết nối.
Thay vì đầu tư ồ ạt, Flick xoay trở với những gì sẵn có. Ông gọi lên những cầu thủ trẻ như Marc Bernal, Marc Casado, trao cho họ vai trò then chốt – không phải vì thiếu người, mà vì ông tin rằng họ xứng đáng. Bản sắc của Barca dưới thời Flick không đến từ những bản hợp đồng bạc triệu, mà từ ý chí của những cầu thủ ít tên tuổi dám chơi một thứ bóng đá dồn dập, đòi hỏi thể lực, tốc độ và tinh thần thép.
Khi Flick tuyên bố sẽ chơi thứ bóng đá pressing toàn diện, nhiều người hoài nghi. Nhưng chỉ vài trận du đấu hè tại Mỹ, các cầu thủ đã nhận ra: đây không chỉ là một sơ đồ chiến thuật, mà là một tư duy sống – sống như một tập thể thống nhất, cùng tấn công, cùng lùi về, cùng chịu trách nhiệm.
Trận thắng Real Madrid 4-0 ở vòng 11 không đơn thuần là một kết quả sốc – đó là lời khẳng định: Barcelona đã trở lại. Không còn sự hồn nhiên dễ tổn thương của mùa giải trước, thay vào đó là một tập thể khát khao, gan lỳ và bản lĩnh.
Ngay cả khi bước vào "tháng 11 đen tối", với chuỗi thất bại liên tiếp, Flick không dao động. Ông không đổ lỗi cho chấn thương hay thiếu chiều sâu đội hình. Ngay cả khi đối mặt với những khó khăn hậu trường như chuyện Dani Olmo hay việc mất đi những trụ cột như Ter Stegen hay Christensen, Flick vẫn kiên định. Kết quả: Barcelona bứt phá không tưởng trong nửa sau mùa giải, từ bị Real dẫn 7 điểm, họ kết thúc La Liga với cách biệt +7 điểm – một cú lội ngược dòng mang dáng dấp huyền thoại.
Flick không né tránh những quyết định khó khăn. Ông gạt Gundogan ra khỏi kế hoạch vì không phù hợp với cường độ di chuyển, dù đây là một tên tuổi lớn. De Jong, Araujo – những công thần – cũng không được đặc cách. Với Flick, ai tập tốt, ai phù hợp hơn – người đó được ra sân.
Chính sự công tâm ấy tạo ra sự tin tưởng tuyệt đối trong phòng thay đồ. Cầu thủ biết rằng không ai có đặc quyền, và tất cả đều có cơ hội như nhau để chứng minh. Kết quả không chỉ là chiếc cúp La Liga, mà còn là giá trị đội hình tăng thêm gần 140 triệu euro – và quan trọng hơn: một đội bóng được hàn gắn, đoàn kết như xưa.
Ở tuổi 60, Hansi Flick mới thực sự bước vào giai đoạn đỉnh cao trong sự nghiệp huấn luyện cấp CLB. Có gì đó giống như định mệnh giữa ông và Barcelona – một đội bóng từng bị bào mòn bởi những kỳ vọng cũ kỹ, nay được tái sinh bởi một tư duy bóng đá hiện đại và không khoan nhượng.
Ông không phải là người của ánh đèn sân khấu. Nhưng giống như một nhạc trưởng, Flick lặng lẽ điều phối, chỉnh sửa, cảm nhận – để tạo nên một bản giao hưởng Barcelona mùa 2024/25 hào sảng, khốc liệt và đáng nhớ.
Triều đại Flick có thể chỉ mới bắt đầu, nhưng tác động của ông thì đã quá rõ ràng: Barcelona không còn là đội bóng sống bằng hoài niệm, mà là kẻ thống trị với một bản sắc hoàn toàn mới – bản sắc của ý chí, của đổi thay, và của một người Đức mang trái tim xứ Catalan.