
Rạng sáng ngày 12/11, gia đình xác nhận cựu tuyển thủ quốc gia Hồ Văn Lợi đã trút hơi thở cuối cùng sau thời gian dài chiến đấu với bệnh tật. Thông tin này khiến giới bóng đá Việt Nam không khỏi bàng hoàng và tiếc thương, bởi ông từng là một trong những tiền đạo nội hiếm hoi tạo dấu ấn sâu đậm trong lịch sử V.League.
Hồ Văn Lợi sinh năm 1969, được người hâm mộ yêu mến gọi bằng biệt danh “Tiếu già”. Dù chỉ cao 1m60 – một thể hình khiêm tốn với vị trí tiền đạo – ông vẫn chinh phục khán giả bằng phong cách chơi bóng đầy tốc độ, kỹ thuật tinh tế và khả năng dứt điểm sắc bén. Trên sân cỏ, ông luôn là nỗi ám ảnh với hàng thủ đối phương bởi sự lắt léo và thông minh trong từng pha xử lý.
Trong màu áo Cảng Sài Gòn, Hồ Văn Lợi là biểu tượng của bóng đá miền Nam suốt thập niên 1990 và đầu những năm 2000. Ông góp công lớn giúp đội bóng giành nhiều danh hiệu đáng nhớ như 3 chức vô địch quốc gia (1993–1994, 1997, 2001–2002) cùng 2 Cúp quốc gia (1992 và 2000). Đặc biệt, ở mùa giải V.League 2001–2002 – mùa thứ hai của kỷ nguyên chuyên nghiệp – ông ghi 9 bàn thắng và trở thành vua phá lưới, một thành tích hiếm có đối với cầu thủ nội. Phải đến năm 2017, Nguyễn Anh Đức mới lặp lại được kỳ tích này.

Dù tài năng, Hồ Văn Lợi lại không có nhiều cơ hội thể hiện ở đội tuyển quốc gia. Ông từng được gọi lên tuyển dưới thời các HLV nổi tiếng như Alfred Riedl, Henrique Calisto và Colin Murphy, nhưng phần lớn thời gian vẫn chỉ là phương án dự bị. Tuy nhiên, điều đó không làm giảm tình yêu và đam mê của ông với trái bóng tròn.
Sau khi treo giày, Hồ Văn Lợi tiếp tục gắn bó với bóng đá bằng vai trò huấn luyện viên. Ông từng công tác tại Trung tâm đào tạo trẻ PVF, góp phần phát hiện và đào tạo nhiều tài năng trẻ cho bóng đá Việt Nam. Dù tuổi tác và bệnh tật đã khiến sức khỏe suy giảm từ năm 2024, ông vẫn giữ thói quen rèn luyện thể thao mỗi ngày và tham gia các trận giao hữu phong trào.
Sự ra đi của “Tiếu già” Hồ Văn Lợi không chỉ là mất mát đối với gia đình và đồng đội, mà còn là nỗi tiếc thương lớn trong lòng người hâm mộ bóng đá Việt Nam – những người từng một thời reo hò khi ông ghi bàn cho Cảng Sài Gòn. Ông ra đi, để lại hình ảnh một chiến binh nhỏ bé nhưng kiên cường, một “dị nhân” đầy cảm hứng trên sân cỏ Việt.