
Paul Pogba đang ở giai đoạn mong manh nhất của sự nghiệp, không phải vì anh đã hết tài năng, mà vì anh không còn thứ mà bóng đá đỉnh cao đòi hỏi khắt khe nhất ở tuổi 32: nhịp thi đấu đều đặn. Thời gian không đứng về phía Pogba. Premier League, những danh hiệu, hay ký ức World Cup 2018 giờ chỉ còn là tiếng vọng xa.
Sáu tháng đầu tiên trong màu áo AS Monaco phơi bày sự thật ấy một cách lạnh lùng. Pogba trở lại sau án cấm doping với rất nhiều kỳ vọng, nhưng cơ thể và cảm giác bóng của anh chưa kịp theo nhịp tham vọng World Cup. Mục tiêu của Pogba chưa bao giờ mơ hồ. Anh muốn trở lại tuyển Pháp. Anh muốn có mặt ở kỳ World Cup sắp tới. Nhưng bóng đá không vận hành bằng ký ức, và cũng không chờ đợi những lời hứa.
Ba trận đấu, tổng cộng khoảng 30 phút trên sân. Con số nhỏ đến mức đau lòng với một cầu thủ từng được xem là trung tâm của cả thế hệ. Ngày 22/11, Pogba tái xuất trong trận Monaco thua Rennes 1-4. Năm phút cuối trận mang ý nghĩa biểu tượng nhiều hơn chuyên môn, như một lời nhắc rằng anh vẫn còn ở đó, nhưng rất xa với phiên bản đỉnh cao.
Trận gặp PSG thắp lên tia hy vọng hiếm hoi. Monaco chỉ còn 10 người, nhưng Pogba vào sân và khiến tuyến giữa PSG chao đảo trong khoảnh khắc. Những pha xử lý gọn gàng, nhịp độ được kiểm soát, cảm giác bóng quen thuộc bỗng trở lại. Đó là Pogba mà người ta từng biết, dù chỉ tồn tại trong một đoạn ngắn ngủi.
Vấn đề nằm ở chỗ, Pogba chưa thể kéo dài những khoảnh khắc ấy. Trước Brest, anh có 21 phút nhưng Monaco vẫn thất bại. Rồi một trục trặc cơ bắp nhẹ lại kéo anh rời xa sân cỏ, lỡ hẹn với Galatasaray và Marseille. Những khoảng ngắt liên tục khiến hành trình tìm lại nhịp thi đấu trở nên chông chênh hơn bao giờ hết.

Ở Monaco, Pogba không còn là trung tâm tuyệt đối. Denis Zakaria và Lamine Camara đang là trụ cột, mang lại sự ổn định và thể lực cho tuyến giữa. Điều đó buộc Pogba phải cạnh tranh đúng nghĩa, không bằng tên tuổi, không bằng quá khứ, mà bằng từng phút hiện diện trên sân.
HLV Thierry Pocognoli hiểu sự mong manh của Pogba và không muốn đẩy anh vào rủi ro. Monaco có thể kiên nhẫn. Nhưng World Cup thì không. Didier Deschamps đã nói thẳng: điều quan trọng nhất là Pogba phải thi đấu thường xuyên. Không có suất đặc cách nào cho quá khứ, dù quá khứ ấy từng rất rực rỡ.
Pogba hiểu cơ hội của mình đang mỏng dần. Nhưng chừng nào anh còn có thể ra sân, hy vọng ấy vẫn chưa tắt. Trận đấu tại Bernabeu gặp Real Madrid vào tháng 1 có thể trở thành bước ngoặt, không phải vì tính biểu tượng, mà vì đó là sân khấu đủ lớn để Pogba tự trả lời câu hỏi quan trọng nhất đời cầu thủ: anh còn đủ sức cho bóng đá đỉnh cao hay không.
Với Paul Pogba lúc này, World Cup không còn là giấc mơ xa xỉ. Nó là cuộc đua ngược thời gian. Và trong cuộc đua ấy, chỉ có phong độ thực tế mới quyết định liệu chiếc đồng hồ sẽ dừng lại… hay tiếp tục đếm ngược đến hồi kết.