
Bellingham và cảm giác lần đầu bị đặt câu hỏi
Tôi vẫn nhớ cảm giác khi Bellingham bùng nổ ở World Cup. Một cầu thủ trẻ nhưng chơi bóng như thể đã ở đỉnh cao nhiều năm. Khi ấy, vị trí hộ công của tuyển Anh dường như đã có chủ.
Nhưng rồi bóng đá quay vòng. Chỉ sau hơn một năm, câu hỏi bắt đầu xuất hiện nhiều hơn trong đầu người hâm mộ: Liệu Bellingham có còn là lựa chọn hiển nhiên?
Anh vẫn giỏi. Vẫn đẳng cấp. Vẫn là Bellingham của Real Madrid, nơi áp lực còn khắc nghiệt hơn bất kỳ đâu. Nhưng bóng đá đội tuyển không vận hành bằng ký ức. Nó vận hành bằng phong độ hiện tại, từng cuối tuần một.
Phil Foden và sự ổn định khiến người ta tin tưởng

Nếu phải chọn một cầu thủ khiến Bellingham khó thở nhất, tôi nghĩ nhiều người sẽ gọi tên Phil Foden.
Không ồn ào, không cần những khoảnh khắc viral. Foden chỉ đơn giản là luôn xuất hiện đúng lúc. Bàn thắng đều đặn, khả năng di chuyển thông minh và pressing không ngừng nghỉ biến anh thành mẫu số 10 rất “Anh”, rất hiện đại.
Foden không cần phải chứng minh mình hay hơn Bellingham. Anh chỉ cần chứng minh rằng mình phù hợp hơn với nhịp điệu hiện tại của tuyển Anh.
Và đó mới là thứ nguy hiểm.
Cole Palmer – kiểu tài năng không thể bỏ qua

Cole Palmer là dạng cầu thủ mà bạn không thể phớt lờ.
Có thể anh không chơi trọn vẹn cả mùa vì chấn thương. Nhưng mỗi khi lành lặn, Palmer mang lại cảm giác rằng chỉ một khoảnh khắc cũng đủ thay đổi trận đấu. Một cú chạm bóng, một đường chuyền, một pha xử lý tưởng như vô hại.
HLV nào cũng hiểu: cầu thủ như Palmer không cần đá nhiều, nhưng phải có mặt ở những giải đấu lớn. Và khi anh khỏe mạnh, sự hiện diện ấy vô tình thu hẹp không gian an toàn của Bellingham.
Morgan Rogers – mối đe dọa âm thầm nhưng thực tế

Có lẽ cái tên khiến Bellingham phải lo nhất lại không phải người nổi tiếng nhất. Morgan Rogers không hào nhoáng, không xuất hiện dày đặc trên mạng xã hội.
Nhưng anh chơi bóng như một người biết rõ mình cần gì để tồn tại. Ổn định, kỷ luật, trực diện. Ở Aston Villa, Rogers không cần đá đẹp, anh chỉ cần hiệu quả.
Và điều quan trọng nhất: Rogers đang được tin dùng ở tuyển Anh, không phải vì tiềm năng, mà vì anh đáp ứng đúng yêu cầu chiến thuật.
Trong bóng đá, đó là dạng cạnh tranh khó chịu nhất.
Thomas Tuchel và bài toán không có chỗ cho cảm tính

Thomas Tuchel không phải kiểu HLV bị mê hoặc bởi danh tiếng. Với ông, cấu trúc đội bóng luôn quan trọng hơn cái tên trên lưng áo.
Ở hệ thống của Tuchel, vị trí số 10 không dành cho người nổi bật nhất, mà dành cho người không phá vỡ sự cân bằng. Điều đó khiến Bellingham không còn vùng an toàn.
Về lý thuyết, anh vẫn là lựa chọn lý tưởng. Nhưng lý thuyết sẽ mất giá trị nếu Premier League tiếp tục sản sinh những cái tên đang chơi bóng với cường độ, hiệu quả và tính kỷ luật cao hơn.
Nguy hiểm không phải vì người khác quá giỏi, mà vì kỳ vọng quá cao
Điều khiến vị trí của Jude Bellingham trở nên “nguy hiểm” không nằm ở chỗ anh sa sút. Nó nằm ở chỗ anh từng đặt ra một chuẩn mực quá cao cho chính mình.
Giờ đây, bất kỳ khoảng lặng nào cũng bị soi xét. Bất kỳ trận đấu tròn vai nào cũng bị xem là chưa đủ.
Premier League đang làm điều quen thuộc của nó: tạo ra áp lực không khoan nhượng. Với tuyển Anh, đó là điều tích cực. Với Bellingham, đó là lời nhắc nhở rằng không ai được sống bằng hào quang cũ.
World Cup 2026 vẫn còn phía trước. Nhưng nếu muốn bước vào giải đấu ấy với vai trò trung tâm, Jude Bellingham hiểu rõ một điều: anh phải tự giành lại vị trí của mình, từng trận một.